Thich viết lên giấy cơ. Nhưng chữ xấu lắm. Và còn muốn có người đọc, chứ không muốn cất mãi 1 tâm hồn trong ngăn kéo. Dù tâm hồn ấy có nhiều sứt sẹo. Dù có thể chỉ là 1 cơn gió trên cuộc đời bận rộn.
Mùa hè đến là em khổ nhất. Trái tim cứ nhìn thấy nắng bên cửa sổ là lại đẩy cả con người như muốn bay đi, đôi chân cuồng lên muốn chạy, đôi mắt lấp lánh hy vọng được nhìn thấy thế giới. ..
Nếu nói em muốn bay ư, bay đi thì dễ quá. Nhỉ. Muốn đến đâu cứ đến , thích nhỉ. Em muốn tự do như thế. Nhưng thế giới ngoài kia có như em mơ, có như những trang sách em đọc, có luôn nhân văn , và có luôn tươi mới. Em sợ cũng phải thôi, em ạ. Sợ hãi khiến cho em cẩn trọng hơn.
Ngày qua đi em cứ sống vô tư, nhẹ nhàng như thế. Sống như cơn gió mà quên đi, sâu trong em còn nhiều vết thương , đau lắm. Ngột ngạt trong em còn nhiều ước mơ. Cồn cào lắm.
Để rồi em cứ khóc đi, khóc mãi , rồi cũng thôi. Và ngày mai em lại mỉm cười.
Uh đấy , em vẫn cứ là em thôi, dù cho cả thế giới có sụp xuống chân em, dù cho ngoài kia có những con người cứ vô tình, bạc bẽo, độc ác và ích kỷ thì họ cũng chẳng chạm được tới em. Em biết em sẽ sống ổn thôi .
Và yếu ớt cũng là một tội. Em biết thế nào là dũng cảm. Em không ghê sợ ma quỷ hay cái chết bằng ghê sợ cái lạnh lẽo trong 1 con người, nhưng em biết và em biết. Em sẽ đứng dậy khi em cần phải làm thôi. Bởi vì em luôn cao ngạo như thế, và những con người kia thì cũng chỉ là 1 tâm hồn méo mó tội nghiệp.
Tuổi thơ đẹp nhỉ, em chưa gì đã nhớ nó rồi.